Càng muốn dứt ra thì lại càng nhớ
Càng muốn dứt ra thì lại càng nhớ
Ta đã rất sợ sự tổn thương nhưng người đã làm cho ta tin tưởng, người bảo rằng bờ vai của người rất vững chãi có thể để cho ta dựa dẫm...Đến cuối cùng rồi ta cũng bị cứa một vết thương vào tim rất sâu và rất đau.
Người đã xa ta từ những ngày mưa dầm của đầu tháng hè, người có nhớ đến ta chăng? Còn ta sao không thể quên được người. Lòng đã dặn lòng là phải buông bỏ đoạn tình cảm ấy nhưng con tim thì lại thổn thức không yên. Muốn quên thì lại cứ nhớ, nỗi nhớ dai dẳng và đeo bám mãi không thôi.
Kể cũng thật lạ! Đã không thể níu kéo nữa thì phải chấp nhận buông tay nhưng con tim luôn có lý lẽ riêng của nó mà ta thì không thể điều khiển nổi. Không một giây phút nào ta có thể quên được khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy. Nó như ăn sâu vào tiềm thức của ta làm ta muốn quên đi nhưng mãi không thể. Càng muốn dứt ra thì lại càng nhớ, càng nhói lòng...
Có thể nào sau tất cả người lại quay lưng không một chút nuối tiếc, không một lời hồi âm?. Ta và người đã là người thân vậy mà như hai người chưa từng quen biết, chưa từng gặp mặt có phũ phàng quá không? Người có đau lòng không mỗi khi ai đó nhắc đến tên ta? Người có hối hận không khi đã vì một lý do không chính đáng lại phải xa ta?
Từ lúc bắt đầu người đã kéo ta vào cuộc chơi mà ta thì không lường trước được kết quả của cuộc chơi này phải trả một cái gía cao như vậy. Ta đã rất sợ sự tổn thương nhưng người đã làm cho ta tin tưởng, người bảo rằng bờ vai của người rất vững chãi có thể để cho ta dựa dẫm...Đến cuối cùng rồi ta cũng bị cứa một vết thương vào tim rất sâu và rất đau.
Nhưng ta vẫn không hối tiếc vì đã thương người. Ta vẫn dõi theo người qua năm tháng. Ta vẫn mong người được hạnh phúc với cuộc sống này. Còn người vẫn cố kìm nén và làm như chưa từng có ta tồn tại trong tâm trí người bởi lẽ người sợ ta tổn thương lần nữa hay lại sợ người sẽ không vượt qua được định mệnh đã an bài. Có lẽ nào người lại cứ phải nhìn ta từ xa người mới bằng lòng? Có lẽ nào người cảm thấy mãn nguyện sau khi đạt được thứ mình cần để rồi từ bỏ tất cả hay người sợ phá vỡ nguyên tắc mà người đã đặt ra?
Thật ra ai cũng có sự lựa chọn cho riêng mình. Người cũng vậy, người đã chọn cho mình con đường bằng phẳng để đi nhưng ta biết trong lòng người lúc nào cũng gợn những cơn sóng ngầm. Chỉ vì ta và người đều chấp nhận số phận an bài nên cả hai ta đành phải buộc bước trên gai nhọn của cuộc đời này mà đi thôi...
Theo Guu