Chuyện tình bố mẹ qua lời kể của anh con trai
Chuyện tình bố mẹ qua lời kể của anh con trai
Mỗi lần bố mẹ giục lấy vợ…
Là tôi ngoác mồm lên cãi: noi gương bố, con 40 mới phải lập gia đình. Vì sao nhở? Bố mãi 32 tuổi mới lấy vợ, mà hồi đó thanh niên 30 đã có cháu rồi...
Đấy, bố tôi cưới mẹ tôi năm 32 tuổi, bằng tuổi tôi bây giờ. Bố năm nay 77, mẹ tôi vừa tròn 70. Ngót nghét đã 45 năm từ ngày nắm tay nhau về nhà. Bố mẹ tôi hồi đó đều dạy và công tác ở trường Đại học Bách Khoa, bố khoá 4, mẹ khoá 11. Đến giờ ông bà cụ vẫn chưa kể làm thế nào mà nên duyên, chắc xấu hổ.
Tôi nghe kể năm 1972 cưới nhau khổ lắm, Mỹ nó ném bom miền Bắc thường xuyên. Cả nước kháng chiến chống Mỹ, đói - nghèo - khổ là bộ ba trạng thái thường trực từ Hà Nội về đến quê, chỗ nào cũng thế. Cả hai nhà nội ngoại đều xuất thân nông dân, ông nội tôi mất sớm từ năm 1945, ông bà chả có gì cho bố mẹ ngoài tình thương vô hạn. Bố mẹ lấy nhau trong khi cái nghèo đeo đuổi vì lương công chức quèn lấy đâu ra tiền tổ chức đám cưới tươm tất. Giường cưới chỉ là tấm phản cọt kẹt nằm trong góc nhà bà nội tôi ở quê, chuột thỉnh thoảng vẫn chạy qua chạy lại. Áo cưới là thứ xa xỉ sao dám mơ - mẹ bảo thế. Mà cũng đúng thật, bố mẹ bạn bè tôi trên 60 tuổi cũng không có mấy người được khoác lên mình bộ váy cưới. Mẹ tôi theo bố, ngoài tình yêu ra chẳng có gì.
Thời bao cấp ai cũng nghèo toét đít, đói trường kỳ. Cuối năm 1972, khi mẹ mang bầu anh Hà, nhà tôi hồi đó ở đầu Bạch Mai bị trúng bom Mỹ, may mẹ lúc đó đi làm trên phòng thí nghiệm hoá học nên giờ tôi mới được ngồi gõ được những dòng này trên một sản phẩm của người Mỹ. Rồi đến những năm tháng bố đi nước ngoài triền miên, để lại mẹ ở nhà nuôi dậy anh tôi và về sau là tôi.
Những năm 70 thông tin liên lạc khó khắn lắm, bố tôi đi nghiên cứu sinh bên Gruzia gần 5 năm mà chỉ có thể phần nào lấp đầy nỗi nhớ qua những phong thư 6 tháng mẹ mới nhận được một lần. Mẹ tần tảo nuôi anh Hà lớn lên. Rồi bố lại đi Algeria, thông qua chương trình của chính phủ Việt Nam gửi giáo sư sang đó trả dần nợ hồi chiến tranh. Bố lại đi và mẹ lại ở nhà sinh và nuôi tôi lớn. Bố mãi vất vả làm việc xứ người gửi tiền về nuôi ba mẹ con (trước nhà tôi có tivi màu đầu tiên trong xóm, cả xóm cứ tối đến quây quần bên tivi xem thời sự thích cực!) còn mẹ một mình cáng đáng việc nước việc nhà nuôi anh tôi và tôi nên người. Bức tranh cuộc đời bố mẹ giống nhau kỳ lạ, đó là luôn cách xa và luôn hy sinh vì gia đình, vì các con. Còn cái tôi? Thôi để sau.
Tôi và gia đình anh trai luôn động viên bố mẹ đi chơi xa cùng nhau, vì quả thật ở độ tuổi này, bố mẹ không còn quá nhiều thời gian. Bố mẹ ở tuổi này rồi vẫn chưa thực sự quen với việc cần sống cho bản thân mình, mà vẫn lo tiết kiệm từng đồng cho con cái - dù trước tôi làm Uber, tạo tài khoản cho mẹ dùng thẻ của tôi để đi Uber, mà mẹ tiếc tiền, lúc nào có khuyến mãi mới đi, còn lại cụ bảo đi xe buýt cho “khoẻ.” Tuổi trẻ như tôi cũng không biết mình có thể làm gì cho bố mẹ vui (ngoài việc 32 tuổi vẫn ăn bám bố mẹ một ngày 3 bữa cơm đều như vắt chanh). Có mấy lần xúc động, mẹ tâm sự mẹ buồn vì chưa được khoác lên mình váy cưới bao giờ.
Năm nay mẹ 70 và kỷ niệm 45 năm ngày cưới bố mẹ, tặng mẹ và bố một bất ngờ nho nhỏ - một chiếc váy cưới và một bộ ảnh cưới “muộn” cho bố mẹ tại chính nơi tình yêu bắt đầu - Đại học Bách Khoa. Mẹ đẹp và đôn hậu lắm, và lâu rồi mới thấy bố hiền và ngượng nghịu thế này. Chúc bố mẹ sức khoẻ tốt, tiếp tục tập bơi và yoga thường xuyên, sống lâu trăm tuổi cho con cháu tiếp tục hành hehe. Muộn cũng hay, vì gia đình mình càng ngày càng bành trướng, mà ông Cương bà Thoa thích điều này!
Dũng Đặng
Trên đây là những dòng tâm sự của anh Dũng Đặng về bố mẹ mình được cư dân mạng ngưỡng mộ trong mấy ngày gần đây. Bộ ảnh kỉ niệm ngày cưới cùng với những lời chia sẻ về cuộc sống hôn nhân bình dị mà ai cũng ao ước. Cùng Yêu Media ngắm nhìn những bức ảnh giản dị, với những góc máy có hồn nhé!
Mời các bạn tham khảo một số dịch vụ của Yêu Media
Dịch vụ chụp ảnh cưới tại Hà Nội, Huế và các tỉnh thành khác
Gói trang điểm cô dâu, makeup đám cưới, đám hỏi
Các album ảnh cưới đã thực hiện