Hãy để anh mở cửa trái tim em nhé
Hãy để anh mở cửa trái tim em nhé
Có một ngày anh và em không đi qua những con đường quen thuộc, không kể cho nhau nghe những vụn vặt thường nhật vui buồn, không còn thấy bóng mình in trong khóe mắt đang khẽ cười mỗi khi ngồi đối diện nhau… Đó là ngày anh bảo em quên…
Chúng ta đều cùng yêu một người làm trái tim mà ta nghĩ là rộng lớn lắm, phút chốc chỉ đủ chứa một mình người ấy; để khi ra đi, ta lại thấy con tim chật chội mới hôm qua, sau câu chia tay đã lại thênh thang những khoảng trống.
Anh bảo em quên rằng những ngày qua chỉ là cách chúng ta tự cưỡng cầu với thứ hạnh phúc không thuộc về hai đứa. Em vốn dĩ còn quá bận lòng với những người không phải anh, dẫu chỉ là những nỗi nhớ thảng hoặc đủ khiến em yên lòng mỗi khi anh không hiện diện bên cạnh. Còn anh, tình yêu có lẽ quá chông chênh bởi “nhớ – quên” ngày cũ như tro tàn bay đầy trên phố giữa tháng Bảy mùa mưa, dẫu chỉ là khoảng khắc rồi cũng theo mưa rơi hẫng mình trở về đất, nhưng đủ làm lòng xốn xang…
Anh bào em quên đi những lời hứa dở dang chưa kịp thành hình vì chúng ta lỗi hẹn với chính mình. Cuộc đời là những lần gặp gỡ giữa ngã ba, và chúng ta có chờ nhau để rẽ cùng một hướng hay mỗi người sẽ đăng trình ở những ngã đường khác xa? Anh không thể trả lời, nên đành giữ lại những lời thương chưa kịp nói – bởi chỉ thêm bận lòng em những ngày về sau thôi.
Chúng ta đều cùng yêu một người hoàn hảo nhất trong số vạn người. Đến nụ cười cũng là thứ ánh sáng mê hoặc mụ mị tiềm thức. Đến nước mắt cũng là thứ thuốc độc đớn đau nhất dằn vặt mãi không chết được.
Em cũng không thể trả lời, nên đành yêu anh bằng một thứ tình cảm ngập tràn hoài nghi – luôn dành sẵn những lời để nói lúc chia tay, luôn dành sẵn những vỗ về mỗi đêm “ngủ đi, nước mắt”, luôn dành sẵn những quãng đường lạc bước quay ngoắt chẳng nhận ra nhau…
Anh bảo em quên rằng chúng ta thật sự chưa yêu nhau. Đó chỉ đơn giản là thứ tình cảm an toàn và khiến chúng ta suy nghĩ mà thôi. Anh không thể nhìn em đứng như thế dưới trời mưa lạnh lẽo nhưng cũng không ngăn nổi bản thân phải cương quyết và dứt khoát để em không hiểu nhầm.
Cuộc sống này thật kỳ diệu và cũng trớ trêu đúng không em? Em còn nhớ ngày đầu tiên khi mình gặp nhau không? Em đã thu hút anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ nụ cười đến cách ứng xử, tất cả đều làm anh bị cuốn hút và cảm thấy thật xao xuyến. Rồi anh quyết định chôn chặt những điều đó cho đến ngày hôm sau mới mạnh dạn nói: “Anh yêu em, nhóc con ạ” cũng là lúc em chuẩn bị đóng cửa trái tim mình và không bao giờ mở nó ra nữa phải không?
Nguồn Yêu Media Tổng hợp