Là phụ nữ, đừng coi tình yêu là tất cả thế giới sống của mình!
Là phụ nữ, đừng coi tình yêu là tất cả thế giới sống của mình!
Đàn ông khi yêu nếu được chiều chuộng quá thường luôn nghĩ mình là duy ngã độc tôn trong lòng cô ấy...
Đôi khi mẹ tôi cố chấp tới nỗi khiến tôi phát bực, nhưng tôi vẫn nghĩ mẹ đúng. Người phụ nữ như mẹ thông minh đến nỗi hiểu rõ hạnh phúc của mình nằm ở đâu, cho nên lúc nào cũng không khiến mình quá chìm đắm như những người phụ nữ dễ dàng tin vào tình yêu.
Người ta nói phụ nữ thông minh quá sẽ không hạnh phúc, còn mẹ tôi nghĩ rằng: "Là phận đàn bà, đừng nên coi tình yêu là cả thế giới. Điều quan trọng, chính là hãy yêu thương bản thân và trân trọng những - thứ - đang - thuộc - về - mình."
Mẹ tôi là người phụ nữ lý trí, bà luôn rất rõ ràng trong tình cảm và lúc nào cũng khuyên tôi phải rõ ràng trong tình cảm. Mẹ tôi cho rằng đã yêu nhau là phải toàn tâm toàn ý thuộc về nhau, phải cùng nhau hướng tới một mục đích. Trong tình cảm không nên chứa chấp bất cứ một sự giả dối nào, cũng không nên lúc nào suy nghĩ đến một kết cuộc đau thương.
Mẹ cũng nói, khi con bị người khác phản bội, con không nên níu kéo họ. Nếu họ muốn ở lại bên con họ đã chẳng lừa dối con. Vì vậy con nên có sự tự trọng và kiêu hãnh của mình. Là con gái nên nhận thức được giá trị của bản thân. Một là của con hết, hai là của người ta hết. Dù cần hay không nhưng đã mất niềm tin là một lần thua cuộc, trách nhiệm ở con chứ không phải ai khác. Con nên chấp nhận điều đó.
Khi bố mẹ tôi ly hôn, mẹ tôi tỏ ra rất bình thản. Bà như đã tính sẵn được mình cần phải làm gì, từ đầu đến cuối đều ung dung mà bước. Nhưng tôi biết đằng sau sự bình thản là những con sóng ngầm, chẳng ai có thể dửng dưng được trước những đau thương.
Có chăng, chỉ là che giấu quá giỏi. Nhưng điều ấy khiến mình không để người khác có cơ hội thương hại. Tất cả chúng ta đều không muốn bị ai thương hại, chúng ta đều biết rõ điều đó. Cho nên từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc, mẹ tôi chưa bao giờ ân hận vê quyết định của mình. Đó chính là trách nhiệm.
Tôi cũng không hiểu tại sao con gái khi yêu lại cứ phải dựa dẫm vào tình cảm của một người đàn ông. Lúc nào cô ta cũng nghĩ anh ấy có yêu mình hay không, mình có khiến anh ấy hạnh phúc hay không, hay như ngoài mình ra anh ấy có nhớ đến ai đó khác không. Đó là những suy nghĩ dồn chúng ta đến thế yếu hơn họ. Đàn ông khi yêu nếu được chiều chuộng quá thường luôn nghĩ mình là duy ngã độc tôn trong lòng cô ấy, dần dà từ tình cảm ban đầu sẽ thành sự chiếm đoạt. Đó thực ra đâu phải là tình yêu!
Có rất nhiêu cách khiến tình yêu biến chất, cách đơn giản nhất chính là mù quáng yêu một người. Yêu không sai, cái sai chính là chúng ta không hiểu đối phương và mình muốn gì ở nhau. Tôi sống hơn hai mươi năm, từ khi nhận thức được tình yêu thì luôn nghĩ chỉ cần sự đồng thuận trong tâm hồn là được. Nhưng mẹ tôi lại dạy, đó chỉ là lúc ban đầu.
Tình yêu phức tạp hơn hết thảy thứ tình cảm nào khác, để kéo dài nó phải trải qua rất nhiều thử thách. Nếu như qua một thời gian, tình yêu không khiến con mệt mỏi thì tức nghĩa là con đã thắng. Còn nếu con thua, thì mẹ nghĩ con cũng biết rồi đấy…
Kết cục mà mẹ tôi nói đến cũng giống như kết cục của bố mẹ tôi.
Song, mẹ tôi đã dạy cho tôi rất nhiều điều trong tình yêu. Bà khiến tôi hiểu rằng phụ nữ khi yêu cũng cần sòng phẳng như đàn ông. Họ đối với ta chân thành thì ta chân thành lại, họ giả dối với ta ta có thể vứt bỏ không mảy may thương tiếc. Đó là điều chúng ta đáng được làm chứ không phải là điều chúng ta nên làm.
Đổi lại, mẹ tôi luôn nói nếu con cần sự tôn trọng từ ai đó con cũng phải tôn trọng họ. Chẳng ai thích cứ một minh cố gắng rồi quay sang thấy người đó đang nhởn nhơ cười cợt. Người có thể tôn trọng con là người đàn ông hiểu được thế giới của con có những gì và con nên biết ơn anh ta vì điều đó. Người suốt ngày chê bai, đòi hỏi con là người không hiểu được trái tim con đối với anh ta ra sao. Nếu có thể, con nên chừa cho mình một lối thoát.
Đến tận bây giờ tôi luôn cho rằng mẹ tôi đúng. Cho nên tôi đã yêu như mẹ tôi đã dạy. Khi tôi yêu một ai đó, tôi sẽ dùng tất cả sự chân thành mà đối với họ. Song, tôi không coi tình yêu là cả thế giới của mình, vì như vậy sẽ chỉ khiến mình trở thành nô lệ của tình yêu. Tôi coi người tôi yêu là một nửa của tôi, nửa con lại tôi để cho riêng mình. Tôi nghĩ tôi phải yêu thương cả bản thân tôi nữa, vì anh ấy cũng không thể lúc nào cũng nhớ tôi, dành cho tôi sự quan tâm tuyệt đối. Điều ấy sẽ khiến tôi cân bằng và luôn tin tưởng vào tình cảm của bản thân hơn.
Mẹ tôi đã dạy cho tôi nhiều thứ, cuộc hôn nhân không mấy êm đềm của bà cũng dạy cho tôi nhiều thứ. Dù vậy thì cả tôi và mẹ tôi đêu cho rằng điều đó không quá tồi tệ. Khi thứ mà ta nhận được lại khiến ta thanh thản và hạnh phúc hơn về sau này.
Cảm ơn mẹ!
Theo Guu