Phải chăng đàn ông chưa 30 cần sự nghiệp, phụ nữ chưa 30 cần mái ấm
Phải chăng đàn ông chưa 30 cần sự nghiệp, phụ nữ chưa 30 cần mái ấm
Trong những năm tháng tuổi trẻ, chúng ta không thể nào có được cả sự nghiệp lẫn tình yêu...
Nếu ai đó hỏi tôi, tình yêu nào là tình yêu đẹp nhất? Chắc có lẽ tôi sẽ trả lời là tình yêu không ngăn sông cách biển mà lại chẳng thể nào đến được bên nhau. Đó là một mối tình buồn nhưng day dứt. Khi chúng ta yêu nhau vào những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, dốc hết cả những khờ dại để yêu nhau, nhưng lại không thể cùng nhau nắm tay vượt qua những khó khăn của đời thường.
Tôi từng yêu em bốn năm đại học, yêu từ cái nhìn đầu tiên khi chúng tôi nhận lớp. Về sau, tôi chọn ngồi cùng bàn với em, gợi chuyện, mở lời, kết thân. Chúng tôi trở thành đôi bạn thân trước khi ngỏ lời yêu nhau. Từ những bẽn lẽn ngây ngô đầu tiên cho tới lần hẹn hò đầy vụng dại, tôi còn nhớ rất rõ. Bởi những ký ức tươi đẹp ấy vẫn được lưu giữ cẩn thận trong hộp băng quá khứ của tôi. Là tôi không nỡ xóa đi, cho dù chúng tôi không còn là gì của nhau nữa.
Sau khi ra trường, chúng tôi vẫn hứa hẹn sẽ cùng nhau đi xin việc. Chỉ cần hai đứa có công ăn việc làm ổn định sẽ đón nhau về chung một nhà cùng phấn đấu. Mọi chuyện sẽ cứ đẹp như mơ nếu như không có sự xuất hiện của một sự thật nghiệt ngã từ cuộc sống này: đàn ông chưa 30 cần sự nghiệp, phụ nữ chưa 30 cần mái ấm.
Khi được nhận vào làm cho một công ty nước ngoài, tôi nhận thấy mình hoàn toàn có khả năng phấn đấu để thăng tiến trong sự nghiệp. Và nếu thế, thì tôi buộc phải dành nhiều thời gian hơn cho công việc, nói không ngoa, thậm chí còn là ăn ngủ với công việc… để đạt được những thành tích vượt trội hơn so với đồng nghiệp khác.
Còn em thì an phận làm một cô giáo trông giữ trẻ. Em vẫn nuôi mộng về mái nhà giản đơn nhưng có trái tim của hai đứa cùng đồng điệu. Trong những lần hẹn hò, em không ngừng hỏi tôi về kế hoạch tương lai. Em có vẻ nôn nóng vì cả hai đều đã có việc làm, dù đồng lương không đủ nhiều để lo lắng cho chuyện tương lai, nhưng lời hứa vẫn là lời hứa.
Hơn nữa, em là con gái, lại yêu một người bằng tuổi, so với bạn bè đồng trang lứa, chuyện kết hôn và sinh con đẻ cái cũng có phần trễ một nhịp. Cho nên mâu thuẫn của chúng tôi ngày càng tăng cao khi tôi né tránh bàn chuyện cưới xin. Không phải là tôi không muốn cưới em, mà là áp lực của một người đàn ông trong gia đình, tôi nghĩ mình sẽ không chịu nổi nếu để những người thân yêu phải vì đồng tiền mà chịu khổ. Bởi vậy, tôi muốn kéo dài thêm thời gian yêu một chút, để tích góp vốn liếng được thêm một chút.
Vậy mà…
Em chia tay tôi, sau nhiều lần hai đứa không đi đến thống nhất chuyện về chung một nhà. Cùng đợt ấy, tôi được cắt cử đi công tác bên nước ngoài khoảng thời gian một năm. Tôi nửa muốn đi để nắm bắt cơ hội. Vì sau khi đi công tác trở về, vị trí của tôi trong văn phòng công ty cũng sẽ đổi khác. Nhưng còn em, và mối tình từ hồi sinh viên đang trên đà đổ vỡ, tôi không nỡ nhìn thấy em yêu mình, dành trọn vẹn thanh xuân cho mình, cuối cùng lại nhận nhẫn lồng tay bởi một người đàn ông khác.
Cuối cùng, khi tôi còn đang loay hoay chọn lựa giữa tình yêu và sự nghiệp, thì em đã chủ động dứt khoát. Em đã thay tôi đưa ra sự lựa chọn cho cuộc tình này, bởi vì em biết, đối với tôi, sự thăng tiến là cơ hội có một không hai. Em nhận lời lên xe hoa với một người đàn ông mà em không yêu, chỉ là quen thông qua mai mối của họ hàng. Em nói em cần một gia đình, một người làm trụ cột, một người có thể lo lắng cho em và các con của em sau này. Và em biết, người ấy hiện tại không thể là tôi. Em còn nói, giữa tôi và người ấy, tôi luôn chậm hơn một vài năm trưởng thành…
Trong khi em không hề biết rằng, ngay trước khi em nói lời chia tay, cũng là khi tôi khước từ lời đề nghị đi công tác của công ty. Phút giây mà em khoe tôi chiếc nhân đính hôn óng ánh, là phút giây tôi biết giấc mơ tuổi trẻ của mình đã vỡ tan. Hạnh phúc gia đình, một mái nhà với những đứa con thơ, tôi có thể mang đến cho em, chỉ có điều, so với người khác, tôi vẫn luôn chậm một vài nhịp.
Theo Guu