Tôi ước có ai đó yêu tôi vừa đủ
Tôi ước có ai đó yêu tôi vừa đủ
Có người nói với tôi rằng cuộc sống làm gì có cái gì là mãi mãi... Tôi thường hay cãi lại rằng mãi mãi hay không là do lòng người... Nhưng thực tế mà nói cuộc đời là hữu hạn nên ai rồi cũng phải nếm trải cảnh sinh li tử biệt... Chỉ cần đi với nhau một đoạn nào đó trọn vẹn trong cuộc đời này đó cũng gọi là hạnh phúc rồi...
Tình yêu là biết lắng nghe, biết chia sẻ và biết cho đi mà không cần nhận lại...
Sáng nay tôi dậy sớm, đứng trên lầu nhìn xuống tôi thấy một ông lão đẩy một bà lão ngồi trên xe lăn đi dạo trên con đường gần đó... Với tôi đó là một hình ảnh tuyệt đẹp - hình ảnh minh chứng cho tình yêu đi qua tháng năm. Cả hai tóc đã bạc trắng gần như hết... Họ đã cùng nhau đi đến đoạn cuối của cuộc đời này... Người này vẫn dìu dắt người kia... Đó gọi là hạnh phúc thứ hạnh phúc được nuôi dần theo tuổi đời và theo gió bụi của tháng năm.
Tôi cũng chợt nhớ ra bạn bè tôi có vài cặp hứa hẹn, thương yêu nhau nhiều lắm vậy mà dài nhất cũng được ba bốn năm là chia tay. Chẳng phải lời nói nào rồi cũng theo gió cuốn bay đi... Chắc vì lẽ đó mà người ta chỉ nên nói yêu thôi chứ đừng nói yêu mãi... Đôi khi yêu thương là đâu cần phải vẽ vời... đâu cần đặt mối quan hệ trên facebook hay thề non hẹn biển... mà chỉ cần đi với nhau đến càng xa càng tốt.
Yêu là hạnh phúc khi nhìn thấy người kia vui vẻ...
Cuộc sống này người ta đâu cần người hứa yêu mãi...mà chỉ cần người nào đó sẽ yêu - tình yêu ngày đầu cũng như ngày cuối, đong đầy và trọn vẹn. Người mà sau này khi chúng ta già, người đó sẽ là đôi chân, là bờ vai...người mà không e sợ những vết da mồi của tuổi già và thậm chí là cái "mùi già" chẳng thơm tho...
Tôi chỉ ước ai đó yêu tôi "vừa đủ"... "vừa đủ" như ngày tuổi trẻ và "vừa đủ" như hai ông bà lão mà tôi đã tình cờ thấy...
Nguồn Yêu Media tham khảo