Tuổi 24 và những nỗi cô đơn không đầu, không cuối
Tuổi 24 và những nỗi cô đơn không đầu, không cuối
Hai tư có những nỗi cô đơn không đầu không cuối. Nỗi cô đơn vương lại như gió đầu hạ, ngột ngạt, hanh hao và trống trải. Thu mình vào một góc mà khóc ngon lành, kể ra không biết vì lý do gì. Chỉ là thấy bỗng trống rỗng, mong manh và vỡ tan vậy thôi. Chút nhạy cảm khó hiểu của cô gái hai tư là thế.
Những ngày tháng hai tư em chênh vênh trên con đường mòn lối, không hiểu cuộc sống sẽ đưa em về đâu?
Bình minh của hai tư bị đánh thức bởi hồi chuông đổ dài. Ườn èo rồi cũng nhấc được người rời khỏi chăn ấm đệm êm, chải chuốt váy áo chỉn chu đi làm. Mỉm cười thật xinh với cô gái trong gương, để biết rằng dẫu ngoài kia còn nhiều mỏi mệt nhưng không thể thiếu nụ cười rạng ngời trên môi.
Hai tư tạm biệt sách vở, giảng đường, xa thời sinh viên trong veo, đầy hoài bão, bắt đầu bước trên hành trình mới. Đôi lần chùn bước. Nhưng biết rằng dẫu em đứng lại thì cuộc sống vẫn tiếp tục, dòng đời vẫn hối hả. Sẽ không có ai đủ bao dung, che chở, chờ đợi đến lúc em dõng dạc hô vang "Tôi đã trưởng thành!". Nên học cách chấp nhận những thứ xù xì, méo mó của cuộc sống vốn dĩ không bằng phẳng này. Bước những bước đi dù chậm thôi, nhưng thật vững, để tương lai không xa em có thể cất cánh vút bay theo những ước mơ của mình...
Hai tư, đời dạy em chẳng có nhiều thời gian để mơ mộng về những thứ hào nhoáng xa vời. Cuộc sống của em là sáng có mặt tại cơ quan check in đúng giờ, 8 tiếng làm bạn với máy tính, hết giờ dọn đồ ra về. Một tuần với 5 ngày làm việc, rồi một tháng, một năm, vòng tuần hoàn kéo dài mãi, không biết điểm dừng.
Hai tư - bạn bè ư? Quanh em còn mấy người? Bạn học đại học thì mỗi người một nơi, mỗi người một con đường riêng và cũng như em đang tất bật với cuộc sống bộn bề. Đôi lúc chỉ cần vài ba câu hỏi thăm trên qua loa Facebook cũng đủ thấy yên lòng. Quay đi quay lại bên cạnh vẫn còn chàng bạn thân từ hồi cấp 2. Dù thân lắm nhưng mấy tháng mới có một buổi hẹn hò cafe.
"Dạo này công việc thế nào? Có gì hot không?"
"Tớ vẫn vậy, công việc vẫn thế, mọi thứ chả có gì mới cả".
Thở dài thườn thượt vì không biết phát triển câu chuyện từ đâu? Nhìn sự mệt mỏi hằn rõ trên khuôn mặt của chàng trai hai tư sau tuần đầu tiên đi làm. Hai con người ngồi im lặng và mải miết theo đuổi những suy nghĩ riêng. Khác xa với hồi đi học. Mỗi khi gặp nhau lại tíu tít, rạng rỡ, hớn hở như nắng vàng mùa hạ. Hào hứng nói về những dự định, những mục tiêu, kết quả học tập rồi các mối quan hệ mới... kể hoài mà không hết chuyện. Nhận ra cả chàng và em đã lớn thật rồi. Bị bó buộc bởi những nỗi lo về cơm áo gạo tiền, về cuộc sống, tương lai và các mối quan hệ. Bị cái xô tấp của dòng đời khiếncứ lặng lẽ dần thu mình vào cái thế giới nội tâm thăm thẳm.
Hai tư với bước chân của người trẻ, nhiều lúc cao hứng muốn bỏ lại "thế giới" để đi, để khám phá những chân trời mới, để "sáng thức dậy ở một nơi xa". Nhưng check tài khoản thì chẳng đủ cho bao nhiêu khoản cần chi tiêu: nào là nhà cửa, phí sinh hoạt, tiền tiết kiệm cho tương lai,... nên ngậm ngùi tặc lưỡi "thôi, chờ một ngày nào đó vậy". Nhưng ai có thể kéo thước ra đo "ngày nào đó" là khi nào?
Hai tư, khi bạn bè một số người đã con bồng con bế, hay đang viên mãn hạnh phúc với người thương thì em vẫn vậy. Nhiều người nhìn em hỏi: "Sao cứ mãi một mình mà chẳng chịu yêu ai?" Không phải em không muốn yêu, chỉ là duyên chưa đến. Trái tim nguội lạnh của em cũng mong lắm ai đó đến để sưởi ấm chứ. Nhưng người và em chơi trò trốn tìm nên người lạc lối em rồi. Đôi khi cũng thử mở lòng, nhận lời hẹn hò với một ai đó mới quen, nhưng nhận ra người và em - hai trái tim đi ngược, chẳng thể đồng điệu, nên thôi. Em thì vẫn ở đó chờ một ngày duyên tới...
Những cuối tuần rảnh rỗi của hai tư. Lười biếng, không có đến một cái hẹn hay một cuộc gặp gỡ, vùi mình trong bốn bức tường, hết ăn, ngủ rồi lại ngấu nghiến quyển sách vừa đặt trong tuần. Chẳng hiểu sao khi lớn thì người ta không thích ồn ào, không chạy theo những ảo vọng xa vời, không còn dành nhiều thời gian để selfie tấm ảnh chu môi, hay mỉm cười điệu đà với cái màn hình điện thoại. Rồi mất cả tiếng đồng hồ chỉnh sửa cho mờ ảo, upload lên facebook chờ những lượt like tăng đều. Thích ngồi cafe hay lê la đâu đó một mình, cắm headphone và viết về câu chuyện nhỏ mộng mơ hoặc bài cảm xúc với tâm trạng sướt mướt. Dường như đó là phút an yên để sống thật với chính mình của cô gái hai tư.
Hai tư rồi, tự nhủ là lớn, nhưng nhiều lúc gọi điện về cho mẹ vẫn khóc lóc, kêu ca rằng con bị ốm, chân con tiểu phẫu rồi mà vẫn còn đau. Biết mẹ ở xa cũng không giúp được gì, làm như vậy chỉ khiến mẹ lo nhưng biết sao được, bởi phút yếu lòng lại muốn tìm về vùng trời bình yên, nơi đó có mẹ.
Đêm đông hai tư, chạy vội xe trở về phòng trọ sau buổi party cùng cơ quan. Có cô gái với chút hơi men còn vướng vấn, bỗng chạnh lòng khi bắt gặp vòng tay siết chặt vừa lướt qua. Cơ thể ấm nóng gói gọn trong lớp áo quần dày gộp nhưng không ôm nổi trái tim đang run rẩy. Cái cảm xúc xưa cũ vừa sượt qua, chợt đau thắt lại bên ngực trái.
Hai tư với những đêm khó ngủ. Thực ra không phải tương tư chàng trai nào mà chỉ là ban sáng đua đòi cũng một Espress sóng sánh như ai. Và giờ đây nằm nghe tiếng đêm, đều đặn gõ vào mái tôn, như gõ vào lòng người cũng âm thanh não nề khiến lòng cứ mênh mang trôi tuột xuống cùng mưa. Đến giờ mới thấm được đêm dài thật đáng sợ.
Hai tư có những nỗi cô đơn không đầu không cuối. Nỗi cô đơn vương lại như gió đầu hạ, ngột ngạt, hanh hao và trống trải. Thu mình vào một góc mà khóc ngon lành, kể ra không biết vì lý do gì. Chỉ là thấy bỗng trống rỗng, mong manh và vỡ tan vậy thôi. Chút nhạy cảm khó hiểu của cô gái hai tư là thế.
Hai tư cái tuổi lưng chừng khi con người ta chưa thực sự lớn nhưng vừa bước qua quãng thời gian sinh viên sôi nổi nhiệt huyết. Cái tuổi người ta đang bước đầu tiên chập chững để tìm cách thể hiện bản thân, hay tìm cho mình một chỗ đứng giữa biển người bon chen. Ai trưởng thành thì cũng phải bước qua cái sườn dốc, qua cái lưng chừng đấy thôi. Nhưng sao em cứ thấy chông chênh thế?
Theo Guu