Lại chạnh lòng khi lỡ tay chạm vào vết thương cũ
Lại chạnh lòng khi lỡ tay chạm vào vết thương cũ
Để chính thức nói câu tạm biệt với anh, em đã phải trải qua rất nhiều đấu tranh của cảm xúc và lý trí. Em đã phải chiến đấu hằng đêm trong nước mắt và thương tâm. Đã từng cảm thấy mình là kẻ bất hạnh nhất trên thế gian này. Em đã phải ôm lấy điện thoại hằng đêm, trông ngóng chờ đợi một sự hồi tâm từ anh... nhưng tất cả đều là vô vọng.
Lại một ngày nữa trôi qua,tĩnh lặng và yên ả.
Sau một ngày dài quật cường với công việc, em chợt rẽ sang một lối nhỏ, khác với con đường về nhà thân quen. Trong lòng dậy lên một cảm xúc mà từ lâu em đã cố chôn chặt.
Đây là con đường khi xưa anh vẫn hay đưa em về, chiếc xe đạp nhỏ in đậm bóng dáng môt cô gái với đôi mắt ngập tràn nét cười, xung quanh là hơi ấm của anh, của tình yêu chúng ta. Trong suốt và mong manh. Em khẽ chạm tay cho ký ức vỡ tan đi, vốn dĩ em chưa bao giờ quên cả, chỉ là... em giỏi che đậy, kìm nén thôi.
Nơi này, là nơi chúng ta gặp nhau, là nơi xảy ra những trận cãi vả, những giọt nước mắt,rồi lần cuối cùng đó... Một ngày mưa tầm tã, trời nổi giông tố.. em đã đứng trong cơn mưa rất lâu, lâu đến nổi em đã không còn cảm giác lạnh giá nữa, mặc kệ cả người xung quanh đang nhìn mình soi mói hay tò mò. Giây phút em nhận ra... anh đã bỏ em lại trong mưa, không còn bất cứ thứ gì khiến em lo lắng hay sợ hãi nữa, thứ duy nhất em cảm thấy chính là đau thương!
Mình gặp nhau vào mùa đông. Trải qua một mùa xuân nồng nàn. Nắm tay nhau đi qua mùa thu vàng ươm. Rồi cuối cùng.. anh để lại em trong cơn mưa lạnh lẽo đầu hạ.
Anh đã dùng sự ấm áp làm tan chảy trái tim lạnh giá của em, dùng nụ cười và sự ngô nghê của mình khiến em cảm thấy ngày nào cũng là ngày hạnh phúc. Bên anh ngập tràn ánh nắng, xung quanh là những bản tình ca, những ước mơ non nớt và lãng mạn. Chưa bao giờ em dám tưởng tượng đến một ngày anh sẽ rời xa em. Vô tình đến ngỡ ngàng!
Mình xa nhau vì lý do gì nhỉ? Đến giờ em vẫn không biết. Có lẽ cả anh cũng không biết. Thứ mà hai chúng ta chắc chắn biết. Đó là chẳng ai có thể quên được đối phương. Nhưng cuộc đời vốn dĩ ngang trái, không phải còn yêu là sẽ về bên nhau đúng không anh? Vì chúng ta không chỉ nhớ nhau bởi tình yêu mà còn là những vết thương lòng, đậm sâu tới mức mãi mãi chẳng thể quay lại được.
Quãng thời gian ấy nhọc nhằn lắm anh ạ! Liệu có khi nào đó, trong cơn mơ, anh lại thấy cô gái nhỏ ôm lấy anh không buông... lại thấy những giọt nước mắt lã chã tuôn rơi hòa với cơn mưa đêm.... Anh có đau lòng không, có xót xa không?
Em lại phải đứng dậy và đi tiếp. Qua hết con đường khi xưa, qua đi những ký ức một thời bào mòn trái tim em. Khi em có thể mạnh mẽ đến mức không còn rơi thêm giọt sầu nào nữa
Anh có thế không? Có như em không? Thổn thức khi trở lại con đường tình yêu lúc ấy. Tiếc nuối cho những gì đẹp nhất của tuổi thanh xuân. Hay một chút chạnh lòng khi lỡ tay chạm vào vết thương cũ...
Theo Guu