Nếu như chưa sẵn sàng, đừng vội vã nắm lấy tình yêu
Nếu như chưa sẵn sàng, đừng vội vã nắm lấy tình yêu
Tình yêu đâu phải chỉ là chuyện của một người. Vậy thì tại sao chúng ta cứ vô cớ nhận lại mà chẳng hề cho đi?
Giữa biển người trên thế giới này, có thể gặp được nhau, hết thảy là do duyện phận dẫn lối đưa đường. Phật dạy, năm trăm lần ngoái đầu nơi tiền kiếp mới đổi lại được một cái nhìn thoáng qua. Tình yêu đến được cũng đâu có dễ dàng.
Chúng ta nhìn thấy nhau giữa dòng đời tấp nập, chúng ta cảm thấy mệt mỏi với những thăng trầm của cuộc đời. Cả anh và em, ai cũng cần một chỗ dựa. Chuyến xe bus mang tên tình yêu đỗ lại và chúng ta bước lên.
Mỗi ngày qua đi, hàng trăm, hàng nghìn đôi tình nhân nắm tay nhau bước lên chuyến xe bus ấy. Nhưng có bao nhiêu đôi cùng nhau đi đến cuối con đường?
Đã bao giờ chúng ta tự hỏi lại chính mình rằng, mình có thực sự đã yêu? Chúng ta cứ luôn quẩn quanh với cái định nghĩa về tình yêu, một thứ vốn chẳng có dáng hình. Yêu là như thế nào?
Chúng ta đã cùng nhau đi một chặng đường dài, vậy thì tại sao chúng ta lại dừng lại? Cả hai chúng ta đều đã yêu, vậy thì tại sao chúng ta lại chia xa? Có chăng là vì đã quá quen thuộc với nhau nên đã trở thành nhàm chán như người ta vẫn nói?
Đôi khi em tự hỏi, những tháng ngày nồng nhiệt trước đây đã biến đâu mất rồi? Cái ngày mà em với anh vẫn nắm tay nhau dạo bước giữa những hàng cây rợp bóng lá, trái tim đập liên hồi những cảm xúc mới mẻ mà em chưa bao giờ được biết đến. Cái ngày mà em hào hứng, lần đầu tiên vào bếp để nấu cho anh một món ngon, việc mà em vốn chẳng làm bao giờ. Cái ngày mà chúng ta chỉ cần tựa đầu vào nhau là đủ để trải qua môt ngày nghỉ yên bình. Anh lúc đó đã giống như ánh hào quang của em vậy.
Em nhìn thấy cái bóng đẹp đẽ của anh và mê đắm nó, rồi lại chẳng chịu chấp nhận khi rõ ràng mọi thứ. Em chẳng thèm để ý đến những cảm xúc của anh, chẳng chịu hiểu anh là người thế nào. Em chỉ muốn có cái gì em thích, yêu cái gì em cần, rồi bỏ quên những điều tốt đẹp của anh. Cái em cần, chỉ là một chỗ dựa tạm thời lúc em khó khăn.Và anh cũng vậy.
Có phải chúng ta đã quá vội vàng, khi mà cả anh và em đều còn là những đứa trẻ. Chúng ta chỉ mệt mỏi vì những lần vấp ngã và cần một người an ủi bên tai. Vì thế nên chúng ta mới nắm lấy tay nhau và dắt díu nhau đi qua con đường phía trước. Cả hai chúng ta, chẳng ai đã sẵn sàng cho tình yêu. Cuối cùng, tự chúng ta lại làm thương tổn chính mình.
Chúng ta đã làm gì vậy? Tại sao chúng ta lại vội vàng như thế, và làm tổn thương nhau? Em đã nghĩ rằng mình sẽ cho đi tất cả mọi thứ mà em có, em sẽ là một người tốt như thế. Nhưng khi đã quen với viêc nhận lại từ người khác, em chợt nhận ra mình thật ích kỷ.
Tuổi trẻ của chúng ta đã mắc thật nhiều sai lầm. Tình yêu của chúng ta cũng không phải là ngoại lệ. Những sai lầm đó, là để em nhận ra, đừng cứ nhắm mắt yêu một người khi em chưa đủ trưởng thành và sẵn sàng chịu trách nhiệm cho nó. Em phải học được cách yêu thương ai đó, học cách cho đi những tình cảm của mình, sẻ chia những buồn vui trong cuộc sống và chấp nhận những điều không đẹp của đối phương. Đó mới thật sự là tình yêu.
Theo Guu